Hư Vô

CÀ PHÊ VỈA HÈ



Tôi chạy tới khúc đường cùng tận
Đuổi giọt mưa bay ướt áo người
Chân đau điếng ngang chồi gai nhọn
Lần mò mưa đã ướt áo tôi!

Vẫn biết người đi không trở lại
Quán vỉa hè đã thiếu vắng em
Giọt cà phê chờ ai rơi chậm
Trên từng nốt nhạc vẫn còn quen.

Góc phố Nguyễn Du chiều chủ nhật
Muỗng khua đáy tách gọi em về
Bóng ai hiu hắt như giọt lệ
Pha buồn sóng sánh khói cà phê.

Giờ em đang xôn xao chỗ lạ
Áo hồng. môi đỏ. tóc đầy vai
Là lần em bước qua con gái
Bỏ tôi còn chưa kịp phủi tay...


Hư Vô

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 13 tháng 12 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "CÀ PHÊ VỈA HÈ"